Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Chú thỏ nhung

Chú thỏ nhung
Margery Williams - Navoy dịch

Ngày xửa ngày xưa có một chú thỏ nhung vô cùng xinh đẹp. Như bất kì con thỏ thực thụ nào, chú béo tròn và có thật nhiều lông. Bộ lông của chú được điểm xuyết hai màu nâu và trắng. Chú có bộ râu được làm từ những sợi chỉ và tai của chú thì được lót bằng một lớp vải satanh hồng xinh xắn. Vào buổi sáng ngày giáng sinh, khi chú ta đang chen chúc trên đống đồ chơi thật cao của Cậu Bé, với một cành cây ô rô nhỏ giữa những đôi chân, nom chú mới duyên dáng làm sao!

Trong đống đồ còn vô số thứ hay ho khác. Nào là các loại hạt và những quả cam, nào chiếc động cơ đồ chơi, còn cả những thỏi sô cô la hạnh nhân và chiếc đồng hồ chú chuột nữa, nhưng trong số đó chú Thỏ Nhung quả thực là món đồ chơi tuyệt vời nhất. Cậu bé đã yêu mến chú Thỏ vô cùng, ít nhất là trong tận hai giờ trước khi các cô chú của cậu đến ăn tối. Sau đó, bỗng có một tiếng sột soạt thật kêu của giấy cùng với tiếng lách cách mở ra của bưu kiện. Và rồi khi Cậu Bé phấn khích nhìn vào tất cả những món quà mới, buồn thay chú Thỏ Nhung của chúng ta đã bị lãng quên.

Một thời gian dài sau đó, chú lặng lẽ sống trong chiếc tủ đồ chơi hoặc đôi khi lăn lóc trên sàn nhà. Dường như không có ai quan tâm nhiều đến chú nữa cả. Chú ta trở nên vô cùng nhút nhát, và bởi vì chú chỉ được làm bằng nhung thôi, nên các món đồ chơi đắt tiền khác đều lạnh nhạt với chú. Trong số đó, các món đồ chơi cơ khí là ngạo mạn nhất. Chúng ở trên cao nhìn xuống các món đồ chơi khác, tự cảm thấy mình thật hiện đại và tỏ ra rằng mình là những món đồ thật chứ không chỉ là đồ chơi. Cả anh thuyền mô hình cũng đã trải qua hai mùa rồi và lớp sơn vỏ đã gần như tróc hết. Khi nhìn thấy sự vênh váo của lũ đồ chơi cơ khí thì anh thuyền cũng hùa vào và không bỏ lỡ một cơ hội nào để nói về những chi tiết kĩ thuật của mình.

Chú Thỏ Nhung thì khác, chú nghĩ rằng mình chẳng phải là mô hình của thứ gì cả. Bởi chú ta nào có biết rằng loài thỏ thực sự có tồn tại, chú chỉ cho rằng bọn chúng cũng đều được nhồi mùn cưa bên trong như mình mà thôi. Chú cũng biết rằng mùn cưa giờ đây đã khá là lỗi thời rồi và chả ai thèm quan tâm đến nữa. Ngay cả Timothy, con sư tử gỗ được tạo nên bởi bàn tay của những người lính tàn tật và đáng lẽ ra phải hiểu biết hơn, cũng làm ra vẻ ngạo mạn và vờ như cậu ta có liên hệ với chính phủ. Ở giữa bọn họ, chú Thỏ Nhung bé nhỏ đáng thương cảm thấy bản thân thật vô dụng và tầm thường. Và người duy nhất tốt với chú chỉ có bác Ngựa Da.

Bác Ngựa Da đã sống trong tủ đồ chơi lâu hơn bất cứ ai. Bác rất già, già đến mức bộ lông nâu của bác đầy những chỗ trụi được vá lại bằng vải và lộ ra cả những đường chỉ phía dưới. Phần lớn lông đuôi của bác đã bị dứt ra để xâu chuỗi hạt. Nhưng bác rất thông thái, và khi bác nhìn thấy tất cả lũ đồ chơi cơ khí đi qua với vẻ tự phụ khoác lác, bác phá hỏng dây cót của chúng rồi bỏ đi. Bác biết rằng chúng chỉ là đồ chơi thôi, và mãi mãi chúng chẳng thể trở thành cái gì khác cả. Tại căn phòng đồ chơi này, ma thuật là một điều gì đó vô cùng kì diệu. mà chỉ những món đồ chơi cũ, khôn ngoan và giàu kinh nghiệm như bác Ngựa Da mới có thể hiểu hết được.

Một ngày nọ, khi đang nằm cạnh nhau gần bờ tường của căn phòng, trước khi cô Nana đến dọn dẹp lũ đồ chơi, chú Thỏ Nhung hỏi bác Ngựa Da:
“Thế nào THẬT ạ? Có phải điều đó nghĩa là có thứ gì đó nổ bùm bên trong cháu và nhảy ra hay không hả bác?”
“THẬT không phải là cách mà cháu được tạo ra đâu cháu yêu,” bác Ngựa Da nói. “Nó sẽ tự đến với cháu. Khi một đứa trẻ yêu mến cháu thật lâu thật lâu và không chỉ coi cháu là một món đồ chơi mà THỰC SỰ yêu cháu, khi đó cháu sẽ trở thành chú thỏ THẬT.”
“Điều đó có làm cháu đau không ạ?” chú Thỏ Nhung hiếu kì.
“Có đôi khi,” Bác Ngựa Da nói một cách thành thật. “Nhưng khi cháu là THẬT, cháu sẽ không để tâm đến việc bị tổn thương nữa đâu.”
“Điều đó sẽ xảy ra trong một chốc hay sẽ xảy ra từ từ ạ?” Thỏ hỏi.
“Điều đó không xảy đến nhanh chóng đâu cháu,” bác Ngựa Da nói. “Nó là một quá trình và sẽ mất rất nhiều thời gian. Đó là lí do vì sao điều tuyệt vời đó không thường xảy ra với những người yếu đuối, hoặc quá sắc sảo, hoặc kẻ nào quá thận trọng. Nói chung, khi mà cháu trở thành THẬT, lông cháu sẽ rụng, đôi mắt cháu sẽ rơi ra và các khớp của cháu trở nên lỏng lẻo và tồi tàn. Nhưng những điều này sẽ chẳng hề gì, bởi một khi cháu là THẬT sẽ không ai thấy cháu xấu xí, trừ những kẻ không hiểu cháu mà thôi.”
“Vậy hẳn bác là THẬT ạ?” chú Thỏ nói. Và rồi chú ước rằng mình chưa nói ra điều đó, bởi chú nhận thấy bác Ngựa Da có lẽ khá nhạy cảm. Nhưng bác chỉ cười với chú và nói:
“Người chú của Cậu Bé đã khiến bác trở thành THẬT”, bác nói. “Đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi. Nhưng cháu hãy nhớ, một khi cháu đã trở thành THẬT rồi, cháu sẽ không thể quay lại như cũ được nữa. Điều đó sẽ tồn tại mãi mãi trong cháu.”

Chú Thỏ Nhung thở dài. Chú nghĩ chắc sẽ thật lâu nữa trước khi điều kì diệu đó đến với chú. Rất lâu nữa để chú trở thành THẬT và để biết được điều đó sẽ như thế nào. Cái ý nghĩ về việc trở nên tồi tàn, mất đi đôi mắt và râu cũng khiến chú thật buồn. Chú ước rằng chú có thể trở thành THẬT mà không phải trải qua những điều khó chịu kia.

Cô Nana là người quản coi sóc phòng đồ chơi. Cô thường không chú ý mấy về những món đồ chơi lăn lóc trên sàn, nhưng đôi khi chẳng vì lí do gì, cô lại sà đến như một cơn gió và nhồi nhét cả lũ vào tủ đựng chén. Cô gọi đó là “dọn dẹp”, và tất cả lũ đồ chơi đều ghét điều đó, đặc biệt là bọn đồ chơi bằng thiếc. Chú Thỏ Nhung thì chẳng để tâm mấy, vì dù có bị quăng vào đâu thì chú cũng đều rơi xuống rất nhẹ nhàng.

Một buổi tối, khi Cậu Bé chuẩn bị đi ngủ, cậu không tài nào tìm thấy chú chó trung quốc mà cậu thường ôm. Nana thì đang bận rộn nên không thể đi tìm chú chó lúc này. Vì vậy, cô đơn giản chỉ nhìn xung quanh, và khi nhìn thấy cánh cửa tủ đồ chơi đang mở cô liền tiến đến.

“Đây,” cô nói, “cầm lấy chú Thỏ Nhung cũ của em đi! Nó sẽ ngủ với em đêm nay nhé!” Và rồi cô kéo một tai chú Thỏ ra và đặt chú vào tay Cậu Bé.

Đêm đó, và nhiều đêm tiếp theo, chú Thỏ Nhung được ngủ trong giường của cậu. Ban đầu, chú cảm thấy không thoải mái lắm, bởi Cậu Bé ôm chú thật là chặt. Đôi khi Cậu Bé lăn qua lăn lại trên người chú, đôi khi cậu còn đẩy chú ra xa khỏi gối khiến chú cảm thấy khó thở. Chú Thỏ Nhung cảm thấy nhớ những đêm trăng dài trong phòng đồ chơi khi mà cả căn nhà đều tĩnh lặng, và nhớ cả những cuộc nói chuyện với bác Ngựa Da nữa. Nhưng rồi chú nhận ra là chú yêu thích nơi này rất nhanh, bởi Cậu Bé thường xuyên trò chuyện với chú và làm cho chú những đường hầm đẹp đẽ dưới đống chăn mền mà cậu nói rằng giống những chiếc hang của lũ thỏ thật. Cậu Bé và chú Thỏ còn chơi rất nhiều trò thú vị, thì thầm với nhau, khi mà Nana phải rời đi để ăn tối và để lại một cây đèn ngủ trên bệ lò sưởi. Và khi Cậu Bé chìm vào giấc ngủ, chú Thỏ sẽ rúc vào dưới chiếc cằm ấm áp của cậu bắt đầu mơ những giấc mơ đẹp, với vòng tay siết chặt của Cậu Bé suốt một đêm dài.

Thời gian cứ trôi qua, chú Thỏ Nhung nhỏ bé cảm thấy thật hạnh phúc, đến mức chú không hề nhận ra rằng bộ lông bằng vải nhung rực rỡ của mình đã dần trở nên tồi tàn, đuôi chú bị bung chỉ, và màu hồng nơi mũi chú đã mờ đi bởi Cậu Bé thường hôn vào đó.

Khi mùa xuân đến, họ cùng nhau trải qua những ngày thật dài trong khu vườn, Cậu Bé đi đâu thì chú Thỏ theo đó. Chú được ngồi trên những chiếc xe cút kít, được cắm trại trên bãi cỏ, và Cậu Bé còn xây cho chú những túp lều cổ tích đáng yêu dưới giàn mâm xôi đằng sau bờ tường hoa. Một lần khi đang chơi, cậu bé bất chợt bị gọi đi để uống trà còn chú Thỏ đã bị bỏ quên trên bãi cỏ thật lâu cho đến tận sau hoàng hôn. Nana đã phải đi tìm chú với một cây nến bởi Cậu Bé không thể ngủ được nếu không có chú Thỏ ở bên. Thân chú Thỏ Nhung lúc này ướt đẫm sương và lẫn cả bùn đất vì đã bổ nhào xuống những chiếc hang Cậu Bé đã làm cho chú trong vườn hoa. Nana vừa cằn nhằn vừa cọ chú vào góc tạp dề của cô.

“Em nhất định phải có con Thỏ cũ này hay sao!” cô nói. “Hãy tưởng tượng tất cả những chuyện phiền phức chỉ vì một món đồ chơi xem!”
Cậu Bé ngồi dậy và dang đôi tay ra.
“Đưa Thỏ cho em!” Cậu nói. “Chị không nên nói như thế. Bạn ấy không phải là đồ chơi. Bạn ấy là chú thỏ THẬT đó!”

Khi Thỏ Nhung nghe thấy điều đó, chú rất vui sướng bởi chú biết rằng cuối cùng những điều mà bác Ngựa Da nói đã trở thành sự thực. Phép thuật trong phòng đồ chơi đã xảy đến với chú, và giờ đây chú không chỉ là một món đồ chơi nữa. Chú là THẬT. Chính cậu bé đã tự nói ra điều đó.

Đêm đó, chú vui sướng đến mức không ngủ được. Chú cảm thấy thật nhiều tình yêu đang khuấy động trái tim mùn cưa của chú khiến nó gần như nổ tung. Và đôi mắt chú, vốn đã mất đi vẻ bóng bẩy từ lâu lắm rồi, giờ đây lại ánh lên sự thông thái và những điều đẹp đẽ. Nana đã nhận ra điều đó vào sáng hôm sau khi nhấc chú lên. Cô nói “Chị cảm thấy dường như con thỏ nhung này có cảm xúc vậy!”
Đó quả là một mùa hè tuyệt vời!

Gần ngôi nhà họ sống có một khu rừng, và suốt những buổi tối tháng Sáu cậu bé luôn muốn đến đó chơi sau mỗi buổi uống trà. Cậu thường mang theo chú Thỏ Nhung. Trước khi cậu đi loanh quanh để hái hoa hay chơi trò bắt cướp giữa rừng, cậu luôn làm cho chú Thỏ một chiếc tổ nhỏ ấm cúng giữa đám cây xỉ, bởi cậu là một cậu bé tốt bụng và cậu luôn muốn chú Thỏ của mình được thoải mái.

***

Một buổi tối, khi chú Thỏ Nhung đang nằm dài một mình và ngắm nhìn lũ kiến chạy qua chạy lại giữa đôi bàn chân bằng nhung của mình trong đám cỏ, chú chợt thấy hai sinh vật lạ chui ra khỏi bụi dương xỉ gần đó.

Chúng cũng là những con thỏ, nhưng bộ lông chúng thì rậm rạp và tươi mới hơn. Hẳn là những con thỏ này được tạo ra thật là khéo léo, đến mức mà chú Thỏ Nhung còn không nhìn thấy được cả những đường chỉ của chúng. Và lạ lùng nhất là lũ sinh vật lạ này lại có thể thay đổi hình dáng mỗi khi chúng di chuyển. Mới trước đó nom chúng thật cao và gầy gò, ngay sau đó chúng lại trở nên béo quay và rậm rạp, chứ không như chú chỉ mãi mãi ở trong một hình dạng đó mà thôi. Đôi chân của chúng thì dậm thật nhẹ nhàng trên mặt đất và chúng cứ len lỏi đến thật gần chú, chun chun chiếc mũi nhỏ xinh trong khi chú Thỏ Nhung thì cứ nhìn chúng chằm chằm để xem điều gì đang diễn ra. Bởi đối với chú, những kẻ dậm nhảy bịch bịch như vậy là bởi có cái gì đó đang khiến chúng tức giận. Nhưng chú chẳng nhìn thấy gì hết. Chú thầm nghĩ, đây hẳn là một loài thỏ hoàn toàn mới mẻ.

Lũ thỏ nhìn chú chăm chú và chú cũng nhìn lại chúng. Những cái mũi hồng của chúng chun lại.
“Tại sao bạn không đứng lên và ra đây chơi với chúng tớ nhỉ?” một con thỏ hỏi.
“Um… Mình cảm thấy không thích lắm.” Chú Thỏ nói vậy bởi chú không muốn giải thích rằng bởi vì chú không có đồng hồ.
“Ho!” một con thỏ lông kêu lên. “Chơi rất vui và nó dễ dàng hơn bất kì điều gì khác đó bạn,” Sau đó cậu ta nhảy một bước thật dài sang ngang và đứng vững trên đôi chân mập mạp của mình. “Nhưng mình đoán là cậu không làm được đâu!” Cậu ta nói tiếp.
“Mình có thể!” Chú Thỏ Nhung bé nhỏ nói. “Mình có thể nhày cao hơn bất cứ thứ gì!” Đáng lẽ chú phải nói thêm đó là khi Cậu Bé tung chú lên, nhưng chú không muốn nói ra điều đó.
“Vậy bạn có thể nhảy bằng chân sau được không?” Cậu chàng thỏ lông lại hỏi.

Đó quả là một câu hỏi đáng sợ với chú Thỏ Nhung, bởi chú không hề có chân sau! Phía sau của là một miếng duy nhất, giống như một chiếc bọc cắm kim vậy. Chú ngồi bất động trong đám dương xỉ, và cầu nguyện rằng những con thỏ kia không thấy được điều đó.
“Mình không muốn làm điều đó thôi!" Chú Thỏ lại nói.
Nhưng những con thỏ hoang dã kia có đôi mắt rất tinh tường. Một con vươn cổ ra và nhìn vào chú.
“Cậu ta không hề có chân sau!” Con thỏ đó kêu lên thật to. “Trời, tưởng tượng xem một con thỏ mà không hề có chân sau!” Và sau đó nó bắt đầu phá lên cười.
“Mình có!” Thỏ Nhung nhỏ bé tội nghiệp òa khóc. “Mình có chân sau! Mình đang ngồi lên chúng mà!”
“Vậy cậu kéo chúng ra và cho tớ nhìn xem nào, như thế này này!” con thỏ hoang dã nói. Và cậu ta bắt đầu xoay tròn và nhảy múa khiến cho chú Thỏ thấy quay cuồng.
“Mình không thích khiêu vũ,” chú nói. “Mình thà ngồi yên còn hơn!”

Nhưng trong sâu thẳm chú khao khát được nhảy múa, bởi chú cảm thấy một cảm giác mới mẻ đang chảy trong người chú, và chú cảm thấy chú có thể đánh đổi bất kì thứ gì trên thế giới này để có thể nhảy được như lũ thỏ kia.

Bỗng con thỏ kì lạ chợt dừng nhảy múa và tiến gần về phía chú, gần tới mức bộ râu của cậu ta chạm vào đôi tai của chú Thỏ Nhung. Và rồi cậu ta chợt nhăn mũi lại, cụp tai xuống và nhảy lùi xa khỏi chú.
“Cậu ta có mùi gì đó thật kì lạ!” Con thỏ nhận xét. “Cậu ta không phải thỏ! Cậu ta không phải một chú thỏ thật đâu!”
“Tớ là THẬT!” Chú Thỏ hét lên. “Tớ là THẬT! Chính Cậu Bé đã nói như vậy!” Và chú gần như bật khóc nức nở.

Đột nhiên có tiếng bước chân tiến lại gần, và Cậu Bé chạy đến gần cả lũ. Chỉ với một bước nhảy và bóng trắng lướt qua của những chiếc đuôi, hai con thỏ kì lạ biến mất ngay lập tức.
“Quay lại đây và chơi với tớ đi mà!” Chú Thỏ nhỏ bé gọi. “Oh, hãy quay lại đi mà! Tớ biết rằng tớ là THẬT!”

Nhưng chẳng hề có tiếng đáp lại của chúng, chỉ còn lũ kiến chạy qua chạy lại và đám cây dương xỉ lay động khi hai con thỏ chạy qua. Và chú Thỏ ngồi lại đó một mình cô đơn.
“Trời ơi!” chú nghĩ thầm. “Vì sao bọn họ lại chạy mất như thế? Vì sao họ không ở lại và nói chuyện với mình?”

Chú nằm bất động ở đó thật lâu, nhìn vào bụi dương xỉ và hi vọng rằng lũ thỏ kia sẽ quay trở lại. Nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa, và mặt trời thì đang dần xuống núi. Những con sâu bướm trắng đang chui ra khỏi kén, và Cậu Bé đến đưa chú trở về nhà.

Vài tuần trôi qua, chú Thỏ nhỏ dần trở nên thật cũ kĩ và tồi tàn, nhưng Cậu Bé vẫn yêu quý chú thật nhiều. Cậu yêu chú, yêu những sợi lông rụng, yêu chiếc mũi hồng dù nó đã ngả sang màu xám, yêu cả những đốm nâu đang nhạt dần của chú. Hình dáng của chú cũng dần biến mất, nhìn chú hầu như chẳng còn giống một con thỏ nữa, chỉ có Cậu Bé vẫn luôn thấy chú như vậy. Với Cậu Bé, chú luôn luôn là chú thỏ đẹp đẽ nhất, và đó là tất cả những gì chú Thỏ quan tâm. Chú chẳng để tâm đến việc mọi người nhìn chú như thế nào, bởi vì phép thuật của phòng đồ chơi đã biến chú trở thành THẬT, và khi chú đã là THẬT thì sự tồi tàn cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.

Và rồi một ngày, Cậu Bé bị ốm.
Mặt Cậu Bé đỏ rực, cậu mê sảng trong giấc ngủ và cơ thể nhỏ bé của cậu nóng đến mức khiến cho chú Thỏ cảm thấy như bị đốt cháy khi cậu ôm chú kề bên. Những người lạ cứ đến và đi khỏi căn phòng, và chỉ có một ánh sáng le lói ở đó suốt đêm. Chú Thỏ cứ nằm đó, giấu mình dưới đống chăn mền, bất động bởi chú sợ rằng nếu họ nhìn thấy chú thì họ sẽ đưa chú đi. Mà chú biết rằng, hiện giờ Cậu Bé rất cần chú.

Đó là một khoảng thời gian dài mệt mỏi bởi Cậu Bé quá ốm yếu để có thể chơi đùa và chú Thỏ nhỏ cảm thấy thật tẻ nhạt bởi chú không biết làm gì suốt cả ngày dài. Nhưng chú vẫn kiên nhẫn rúc vào người Cậu Bé, hi vọng rằng khi cậu khỏe lại thì bọn họ có thể quay lại khu vườn với những bông hoa và đàn bướm xinh đẹp. Cậu Bé và chú sẽ chơi những trò chơi thật thú vị ở giữa những bụi mâm xôi như họ vẫn thường làm. Chú mơ mộng đến tất cả những kế hoạch tuyệt vời đó, và khi Cậu Bé mơ màng tỉnh dậy, chú sẽ tiến lại gần và thì thầm những điều đó vào tai cậu. Và thật may làm sao, cơn sốt nhẹ đi và Cậu Bé có vẻ khỏe hơn. Cậu đã có thể ngồi dậy, đọc những quyển truyện tranh và ôm ấp chú Thỏ Nhung ở bên.

Một ngày, những người lạ đến cho Cậu Bé ngồi dậy và mặc quần áo vào. Đó là môt buổi sáng nắng rực rỡ và những cánh cửa sổ mở tung. Họ đưa Cậu Bé ra ban công, bọc cậu trong một chiếc khăn choàng lớn còn chú Thỏ nằm lại trong đống chăn mền rối rắm và suy nghĩ thật lâu.
Cậu Bé sẽ sang bên kia bờ biển vào ngày mai. Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa và tất cả những việc cần làm bây giờ là nghe theo mệnh lệnh của các bác sĩ. Họ cứ nói mãi về việc đó, trong khi chú Thỏ nằm lại trên giường, ló đầu ra khỏi đống chăn mền và lắng nghe. Căn phòng đã được khử trùng và tất cả những cuốn sách, những món đồ chơi mà Cậu Bé đã từng chạm vào đều phải bị đốt hết.

“Hurrah!” Chú Thỏ nghĩ. “Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau sang bên kia bờ biển!” Bởi vì Cậu Bé thường xuyên nói về bờ biển bên kia khiến chú cũng muốn nhìn ngắm những con sóng và những chú cua cùng những lâu đài cát đẹp.
Bỗng Nana đi đến bên chú.
“Vậy chúng ta làm sao với con Thỏ cũ này đây?” Cô hỏi.
“Nó ư?” Ông bác sĩ đáp lại. “Sao chứ, nó hẳn là chứa cả một ổ vi trùng! Đốt nó đi. Sao cơ? Chẳng có nghĩa lý gì hết! Mua cho nó một con thỏ mới. Đừng giữ lại thứ đồ chơi này nữa!”

Và sau đó chú Thỏ bị vứt vào trong một chiếc bao với cuốn sách ảnh cũ và một đống rác linh tinh rồi bị đưa tới cuối khu vườn đằng sau nhà kho. Đó là một vị trí lý tưởng để đốt hết đống đồ, chỉ có điều hiện tại người coi vườn đang khá là bận rộn. Ông ta còn phải đào khoai tây và thu hoạch đậu, nhưng ông ta hứa sẽ đến thật sớm vào sáng hôm sau và giải quyết việc đó.
Đêm đó Cậu Bé ngủ trong một căn phòng khác, và cậu đã có một con thỏ bông mới để ngủ cùng. Đó là một con thỏ thật xinh đẹp, với bộ lông màu trắng và đôi mắt bằng thủy tinh rất thật, nhưng Cậu Bé quá phấn khích để có thể quan tâm đến thứ gì khác. Bởi vì ngày mai cậu sẽ được sang bên kia bờ biển, đó là một điều quá tuyệt vời khiến cậu không thể nghĩ về thứ gì khác nữa.

Và trong khi cậu ngủ mơ về bờ biển, chú Thỏ nhỏ nằm giữa tất cả những thứ đồ cũ kĩ ở một góc phía sau nhà kho và cảm thấy rất cô đơn. Chiếc bao đã được mở hé ra, và qua khe hở nhỏ chú có thể ngước đầu lên và nhìn ra ngoài một chút. Chú hơi run rẩy bởi trước giờ chú luôn được ngủ trên một chiếc giường êm ái, và rằng gần đây bộ áo của chú đã mỏng sờn đi và không còn có thể bao bọc chú nữa. Chú nhìn bụi mâm xôi gần đó, giờ đã cao lên rất nhiều và trông giống như một khu rừng nhiệt đới, đó là nơi mà chú và Cậu Bé thường chơi với nhau suốt những buổi sáng vừa qua.

Chú nghĩ về tất cả những ngày tràn ngập nắng trong khu vườn, khi mà họ chơi với nhau rất vui vẻ, và chú chợt cảm thấy thật buồn. Chú dường như nhìn thấy tất cả vụt qua trước mắt, mỗi kỉ niệm đều thật đáng nhớ, những túp lều cổ tích trên chiếc giường kết từ hoa, những buổi tối tĩnh lặng trong khu rừng khi chú nằm trong bụi dương xỉ và lũ kiến chạy qua chạy lại dưới chân chú. Những ngày tuyệt vời khi lần đầu tiên chú nhận ra mình là THẬT. Chú nghĩ về bác Ngựa Da thông thái và đáng mến cùng với những cuộc trò chuyện giữa họ. Được yêu mến và mất đi vẻ đẹp để trở thành THẬT để làm gì nếu như mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy? Và một giọt nước mắt, một giọt nước mắt thật nhỏ xuống bộ lông bằng nhung cũ kĩ của chú rồi rơi xuống đất.

Sau đó một điều kì lạ bỗng xảy ra. Ở nơi giọt nước mắt chạm xuống, một bông hoa bí ẩn mọc lên, một bông hoa không hề giống bất kì bông hoa nào khác trong vườn. Nó có một chiếc lá màu xanh ngọc và ở giữa miếng lá có một bông hoa nhỏ giống như một chiếc chén bằng vàng. Bông hoa đẹp đến mức khiến chú Thỏ quên cả khóc, và chỉ nằm đó ngắm nhìn. Bỗng nhiên bông hoa hé mở và một cô Tiên bay ra. Cô dường như là nàng tiên đáng yêu nhất trên thế giới này vậy. Bộ váy của cô được làm từ ngọc trai và những giọt sương. Trên mái tóc cô cài một vòng hoa và khuôn mặt của cô là bông hoa tuyệt vời nhất trong các loài. Rồi cô tiến đến gần chú Thỏ, ôm chú vào lòng và hôn lên chiếc mũi vốn đã ẩm ướt vì khóc của chú.

“Thỏ Nhung à”, nàng tiên gọi, “em không biết ta là ai sao?”
Chú Thỏ nhìn vào cô và chú cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy cô trước đây rồi, nhưng chú không nhớ được là ở đâu.

“Ta là Tiên phép thuật của phòng đồ chơi,” cô nói. “Ta chăm lo cho tất cả các món đồ chơi mà lũ trẻ yêu mến. Khi chúng trở nên già cũ, sờn rách và lũ trẻ không còn cần đến chúng nữa, ta sẽ đến và đưa chúng đi cùng và biến chúng trở thành THẬT.”
“Vậy trước giờ em không phải là THẬT sao ạ?” Chú Thỏ hỏi.
“Em là THẬT đối với Cậu Bé,” cô tiên nói, “bởi vì cậu ấy yêu mến em. Còn giờ em sẽ trở thành THẬT đối với tất cả mọi người.”

Và cô ôm chú Thỏ chặt trong vòng tay mình rồi bay về phía khu rừng. Vầng trăng đã lên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Cả khu rừng trở nên đẹp đẽ và những chiếc lá dương xỉ dường như còn phản chiếu ánh sáng bạc mờ ảo. Ở khe hở giữa những thân cây, lũ thỏ hoang đang nhảy nhót với chiếc bóng của mình trên bãi cỏ. Nhưng khi chúng nhìn thấy Tiên phép thuật, tất cả đều dừng lại và đứng vòng tròn xung quanh và nhìn chằm chằm vào cô.

“Ta mang đến cho các em một người bạn mới đây,” cô Tiên nói. “Các em phải thật tốt bụng với bạn ấy và dạy cho cậu ta tất cả những gì cần thiết để sống trong vương quốc loài Thỏ này, bởi cậu ấy sẽ sống cùng các em mãi mãi.”
Rồi cô hôn chú Thỏ một lần nữa và thả chú xuống bãi cỏ.
“Hãy chạy và chơi đùa với các bạn đi nào Thỏ Nhung!” cô nói.

Nhưng chú Thỏ đứng lặng một hồi lâu. Bởi khi nhìn tất cả lũ thỏ hoang dã nhảy múa quanh mình chú chợt nghĩ đến đôi chân sau của mình, và chú không muốn họ nhìn thấy rằng chú chỉ được làm từ một miếng vải. Chú không hề biết rằng khi cô Tiên hôn chú lần cuối, cô cũng đã biến đổi chú rồi. Vì vậy chú cứ đứng bất động tại đó rất lâu, quá xấu hổ nên không thể di chuyển. Chỉ đến khi có thứ gì đó chạm vào mũi chú, trước khi chú kịp nhận ra chú đang làm gì thì chú đã đưa móng chân sau lên để cào nó.

Và chú chợt nhận ra rằng mình đã thực sự có đôi chân sau! Thay vào chỗ của những miếng nỉ tồi tàn, giờ đây chú có một bộ lông màu nâu mềm mượt và sáng bóng. Đôi tai chú vẫy vẫy và những sợi râu của chú thật dài, đến mức chúng có thể chạm vào những sợi cỏ. Chú nhảy vọt lên và niềm vui được nhảy bằng đôi chân sau thật tuyệt vời. Chú nhảy tưng tưng, nhìn ngó xung quanh, nhảy sang ngang và xoay tròn như những con thỏ khác vẫn làm. Chú trở nên thật phấn khích và khi chú nhìn về phía cô Tiên thì cô đã biến mất. Cuối cùng chú đã trở thành một con thỏ thực sự, và chú đang trở về nhà giữa vòng vây của những người bạn.

Mùa thu trôi qua rồi đến mùa đông, và khi mùa xuân tới, đó là những ngày thật ấm áp và tràn đấy ánh nắng, Cậu Bé ra ngoài chơi trong khu vườn sau nhà. Khi cậu đang chơi, hai chú thỏ bỗng nhảy ra từ bụi dương xỉ và len lén nhìn cậu. Một trong hai con có một bộ lông nâu tuyền, nhưng con còn lại thì có những đốm kì lạ trên lông. Chiếc mũi của nó nhỏ nhắn mềm mại và trong đôi mắt đen của nó Cậu Bé cảm thấy có điều gì đó thật gần gũi khiến cậu tự nhủ với bản thân:
“Tại sao nhỉ, con thỏ đó trông thật giống chú Thỏ Nhung cũ mà mình đã đánh mất vào đợt ốm sốt phát ban!”

Nhưng cậu sẽ không bao giờ biết rằng đó thực sự là chú. Chú Thỏ quay lại để thăm đứa trẻ đầu tiên đã giúp chú trở thành một con thỏ thực sự.

***

Qua câu chuyện về một chú Thỏ Nhung bằng bông luôn khát khao niềm yêu thương, mỗi người trong chúng ta ắt hẳn đều bắt gặp chính mình trong đó. Không đơn giản là mở ra một thế giới cổ tích với những phép thuật nhiệm màu có thể biến giấc mơ thành hiện thực, câu chuyện còn dạy cho ta những triết lý đáng suy ngẫm về tình yêu. Đó là bài học về tình yêu vô điều kiện, về tình yêu khiến người ta trở nên tốt đẹp hơn. Khi yêu và được yêu, chúng ta sẽ luôn là người đẹp nhất, tốt nhất trong mắt đối phương. Nhưng không phải ai cũng may mắn có được phép nhiệm màu đó mà tình yêu chỉ đến với những người biết chờ đợi, không sợ tổn thương, biết hi sinh vì đối phương mà thôi. Tình yêu khiến chúng ta trưởng thành, mỗi người đi qua cuộc đời chúng ta đều có một lí do nhất định, và dù khi tình yêu ấy có qua đi thì chúng ta cũng không hối tiếc vì ít nhất ta đã từng được hưởng và cho đi những điều tốt đẹp nhất rồi!
Sài Gòn, 06/06/2016