Nửa đêm không ngủ, tôi ngồi dậy xếp bằng thiền định, cố gắng vuốt phẳng tâm tư đang xáo trộn của mình.
Tôi có thể khiến mình vui trong phút chốc. Và rồi cảm thấy hạnh phúc là hư giả, một người đang vui có thể chợt buồn khi tự hỏi: "ta có đang thật sự hạnh phúc". Rồi tôi cảm thấy khổ đau cũng hư giả, bản chất không khác hạnh phúc hay những xúc cảm đó. Tôi nghĩ mình giác ngộ được gì nhưng nhận ra là mình chỉ rơi vào chủ nghĩa hư vô chứ chẳng phải thiền cảnh.
Tôi khiến tôi khóc hay cười, và nhận ra cảm xúc đó chân thật không khác những cảm xúc khơi gợi bởi ngoại cảnh hay tha nhân. Tôi thấy cảm giác cũng thực tế như vật chất, vật chất cũng hư ảo xa vời như tâm trí. Tôi nghĩ mình thấu triệt hơn về bản thân, nhưng rồi nhận ra đang duy tâm chủ quan nhất thời chứ không tin tưởng chắc chắn.
Tâm tư tôi lắng lại nhưng vẫn lộn xộn vơ vẩn. Từng ý nghĩ lăn tăn, những gì tôi cho là sâu sắc, tầm thường, hay vu vơ vụn vặt cứ rong ruổi qua lại. Những ảo cảnh lạ lùng hiện lên và biến đổi bất chợt. Suy tư như mạng nhện phủ trong nhà hoang, như bụi bặm che mờ men gạch.
Thế rồi tôi mệt mỏi, nằm xuống trằn trọc trong vô minh cho tới khi rơi vào giấc ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét