Hôm qua tôi được đọc câu chuyện về một bạn gái yêu sách: "Khi gặp, bé chỉ hỏi là người đó có đọc cuốn Suối Nguồn chưa. Nếu đã đọc và thích đọc cuốn đó, thì thảo luận say mê với bé." Lúc đó tôi chỉ có chút tò mò và ngạc nhiên, vì sách trên thế giới cũng nhiều như sao trên bầu trời, và mỗi ngày lại có sách hay được một tác giả nào đó viết, sao lại so serious về The Fountainhead như thế.
Tối đó tôi kết thúc cuốn "Hắc ám sâm lâm" của Lưu Từ Hân lúc nửa đêm, viết nhanh một bài review để giữ lại những cảm xúc trong cuốn sách vừa đọc. Vội google tìm phần kế tiếp và bookmark lại link phần 3 bộ Tam Thể: "Tử Thần Vĩnh Sinh".
Hôm nay bắt đầu đọc phần III, và khi nữ nhân vật Trình Tâm nhận ra được điều mình làm tàn nhẫn như thế nào, lãng mạn và cuộc sống hiện thực va chạm tàn khốc trong một trang sách. Tôi gập máy lại và dư vị những cảm xúc tác giả đã gợi lên trong câu chuyện. Bỗng nhiên muốn chia sẻ nó với ai đó, nếu có một người bạn đã từng đọc những dòng này và nói chuyện một chút? Hoặc biết hắn đã đọc cũng được, có thể biết ai đó từng đọc những dòng này, từng vui buồn với những nhân vật đó. Bỗng nhiên có một chút đồng cảm với cô bé kia, và tự hỏi có phải cùng lý do đó mà mình được hai lần cho mượn cuốn Tam Thể I và II hay không?
Nhu cầu chia sẻ cảm xúc đó nằm đâu đó ở mức 3 trên thang Maslow, ta cần người bạn có cùng giá trị quan, cần một nhóm người có chung sở thích, kẻ sẽ vui vì điều ta vui, buồn vì điều ta sẽ buồn. Có họ, thế giới này không còn cô độc và đơn điệu, dù họ ở xa hay gần, có thể nói chuyện với nhau ngay bây giờ hay không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét