Tập truyện ngắn của cô Tư mình để dành gần mười năm rồi mới đọc, lâu lâu lại thấy cô xuất hiện trên một kệ sách nào đó của bạn bè hoặc trong một quán cafe sách nào đó. Mình nhớ loáng thoáng mình cũng đã mua cuốn này một hai lần, xong nó lại xếp hàng trong những cuốn sách để dành đọc từ từ. Mãi đến tuần trước khi về miền tây chơi, mình mới vội đặt vào balo tính dùng lấp đầy đoạn đường dài phải nằm trên xe khách.
Truyện cô Tư mộc mạc và chân thực, qua mỗi truyện là mỗi cảnh đời giữa làng quê sông nước, với những con người sống trong cảnh khốn khó, loay hoay trong bể khổ của cuộc đời không lối thoát, có những trái tim lấp lánh tình người, cũng có những hận thù độc ác. Người tốt kẻ xấu đều đau khổ và mắc kẹt trong một cạm bẫy không lối thoát.
Có phải như lời cô Tư nói: "mình giận muốn chết, muốn gào thét, muốn cào cấu, muốn đập phá mà không cho mình nhúc nhích, sao có thể hả hê?" Cánh đồng bất tận phải chăng là tiếng kêu bi thiết khi thấy những mảnh đời bất hạnh xung quanh cứ mãi luân hồi trong bể khổ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét